CÁNH CỬA CÓ DREAMCATCHER
Hà Nội những ngày đầu đông, thời tiết càng về thu đậm đặc… Ngoài kia, nắng vắt vẻo trên vòm lá, gió nũng mình nghiêng ngả tựa vai vào nắng. Ngoài kia giữa dòng người xô đẩy, người ta vẫn kịp nắm lấy tay nhau, tiếng nói cười líu lo, vài ba câu chuyện ngẫu hứng hay cả cái nhìn âu yếm chiều thu.
Bản tình ca trong phim “Trái tim mùa thu” em vẫn thường thích nghe còn anh thường kể về những câu chuyện tình buồn. Có phải bên em chúng ta thường luyên thuyên, thường kể cho nhau nghe những câu chuyện chả đầu, chả cuối. Em mơ mộng còn anh lý trí. Điều chúng ta mơ ước là căn nhà có bậc cầu thang với giàn hoa tigon tím, những cánh cửa trắng treo Dreamcatcher… Và em tham lam lại muốn treo chúng thêm nhiều vị trí trong ngôi nhà mang nhiều giấc mơ ấy: Trên đầu giường, trước gương soi, lối đi cầu thang, ban công hay thậm trí là cả trong toilet…
Mỗi buổi sáng thức dậy, em thường lăn qua lăn lại và ngắm nhìn Dreamcatcher rồi mới chịu chạm chân xuống nền nhà, vừa phụng phịu vừa đánh răng trong khi anh đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Anh bảo cô gái yêu Dreamcatcher thường có đôi má phúng phính hây hây, bình minh muộn nhưng không bao giờ bỏ ăn sáng! Thế là em thường ngoan ngoãn tin nó và chấp hành giống như một mệnh lệnh. Trong số những Dreamcatcher, em thích nhất chiếc màu tím, đơn giản vì nó là món quà anh tự tay làm tặng sinh nhật em. Anh nói: “Người ta bảo màu tím là màu thủy chung còn Dreamcatcher của anh lại mang màu hi vọng. Hi vọng cô gái của anh sẽ luôn vui khi nhìn thấy nó… Chỉ đơn giản thế thôi!”
Còn hôm nay, trong căn nhà ngợp Dreamcatcher, ngắm nhìn chúng em không vui. Cô gái có đôi má phúng phính hây hây đã gầy khô và hóp má. Em không còn muốn ngắm Dreamcatcher mà hay thường mếu máo. Em nhớ anh, nhớ cách anh thủ thỉ vào đôi tai như giọt nắng rơi đều thật ngọt, chậm dãi. Anh hứa dù đi đâu cũng nắm chặt lấy tay em mang theo Dreamcatcher đi và treo khắp mọi nơi. Còn hiện tại thì sao, em không hề ổn chút nào với Dearemcatcher, còn anh đã đi xa và sẽ không bao giờ trở lại. Có phải cô gái có đôi má hây hây, vụng về, thích luyên thuyên giống như những chiếc Dreamcatcher chỉ là một giấc mơ mơ màng thoáng qua cuộc đời anh. Điều quan trọng hơn là chuyến du học và nhập cư bên nước ngoài kia.
Em nhẹ bẫng trước hiên nhà trong gió với hàng tá Dreamcatcher trong khi anh biến mất. Hàng nghìn dấu vết, lời nói của anh dường như vẫn văng vẳng. Phải làm thế nào để lục lọi hết, ném bỏ cho hết kỉ niệm, phải làm thế nào cho vơi ngớt nỗi buồn.
Dreamcatcher mang yêu thương và mang hi vọng…Kể từ khi anh ra đi màu yêu thương hi vọng ấy đã dập tắt. Căn nhà có giàn hoa tigon màu tím, cánh cửa trắng ngập tràn những Dreamcatcher cũng khép kín…chỉ chờ người về mà trực mở ra…
Facebook: www.facebook.com/vtshop87