GỬI EM! CÔ NÀNG HANDMADE
Handmade không đơn thuần chỉ là quà tặng mà đó còn là sự gắn kết yêu thương. Quà tặng Handmade shop xin chia sẻ với bạn một câu chuyện để thấy rằng những món quà handmade tuy nhỏ bé nhưng có thể thay đổi cả suy nghĩ của một con người.
Em à! Hà Nội ngả mình trong thu với hương sữa nồng nàn rồi đấy. Không biết, em có cảm nhận được những cảm giác đấy giống anh lúc này không? Cảm giác được luồn tay vào từng cơn gió nhỏ, hà hơi thật mạnh mùi trong lành của sáng Hồ Tây, đượm chút hương sữa phảng phất đầu đường. Thu Hà Nội thật đẹp, nhẹ nhàng nhưng cũng đằm thắm em nhỉ? Giống như em vậy, một cô gái tinh tế, với gương mặt trái xoan đáng yêu, và nụ cười luôn rạng rỡ.
Anh vẫn nhớ mùa thu năm ấy, mùa thu mà anh cảm nhận mọi thứ rõ nhất qua... đôi mắt em. Em nói, em thích mùa thu, em thích sự lãng mạn. Khi anh hỏi, vì sao em thích mùa thu đến vậy. Em nhoẻn miệng cười rất tươi và nói: “Tại vì em tên là Hoài Thu mà”. Anh chưa kịp thần người thì em lại chia sẻ tiếp “Anh biết vì sao em thích mùa thu không? Tại vì mùa thu mang lại cho em những cung bậc cảm xúc khác nhau, khi trầm, khi bổng. Là lúc thẹn thùng thổ lộ lời yêu trong sớm thu, hay những buổi chiều cùng đạp xe trên phố quen, hay man mác buồn khi chiều thu muộn nhớ về người yêu nơi xa... Những cảm xúc đó em gói gọn vào những thứ như cái này này”. Rồi em nhìn anh trìu mến và đeo vào tay anh chiếc vòng được em kết tỉ mỉ bằng dây cói, rồi em hằn giọng: “Cấm anh không được tháo ra đâu nhé! Anh mà tháo ra là em không ở gần anh nữa đâu”. Anh cười hạnh phúc, vì anh biết sẽ chẳng ai có thể mang em đi, vì anh luôn giữ em thật chặt bên mình.
Chiếc vòng tay đó là món quà thứ n mà em tự tay làm tặng anh, trong khi anh chưa tự tay làm tặng em thứ gì. Em tặng quà cho anh, không phải cần dịp lễ, hay ngày đặc biệt. Có khi anh đang học cũng nhắn tin bắt anh xuống dưới cổng bằng được, và bảo em đang chờ vì có chuyện muốn nói. Anh hộc tốc xin ra ngoài rồi chạy xuống chỗ em, mướt mải mồ hôi. Em mỉm cười hạnh phúc: “Sao anh xuống nhanh thế”? Anh hổn hển nói không thành hơi: “Tại... tại... anh tưởng... tưởng em có chuyện gì”. Rồi em chỉ cười và dúi vào anh một chiếc móc khóa hình trái tim có chữ T ở giữa. Em bảo em làm móc khóa đôi này, anh dùng một chiếc có tên em, và em dùng một chiếc có tên anh. Nói chốc lát rồi em lại giục anh lên giảng đường học tiếp.
Anh chưa bao giờ nói lý do vì sao anh yêu em nhiều đến vậy đúng không? Anh yêu em không phải chỉ vì em là một cô gái xinh xắn, thông minh mà anh yêu em bởi sự đáng yêu và rất tinh tế, những món quà bất ngờ em tặng anh, lại càng làm anh yêu em nhiều hơn, cô nàng Handmade của anh ạ. Anh tự nhủ hai năm yêu nhau, kể từ ngày đầu tiên em chủ động thổ lộ tình cảm với anh, qua tấm thiệp tự làm đút trong ngăn bàn anh, anh chưa từng làm một món quà gì đó ý nghĩa để tặng em và anh đã lên kế hoạch làm một lọ hoa uốn bằng thép để tặng em nhân ngày đặc biệt này. Anh phải mất cả tháng trời mới làm xong nó, tỉ mẩn với món quà, nhìn thoáng cũng nhận ra là hoa nhưng méo mó, không được đẹp, anh cũng tự tay cẩn thận gói món quà trong một chiếc hộp xinh xắn.
Muốn dành cho em sự bất ngờ, anh đến nhà em mà không báo trước. Quần áo chỉnh tề, cầm món quà trên tay, bấm chuông và mong chờ em xuống mở cửa. Thế nhưng, người mở cửa lại là mẹ em, mẹ nhìn thấy anh mà nước mắt tràn tuôn, anh linh cảm có điều chẳng lành. Em được nhập viện vì ngất gục trước bàn, nơi mà em vẫn thường hay ngồi làm đồ handmade. Gia đình em và anh sững sờ khi bệnh viện báo em mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Anh đã không kiềm được nước mắt, chưa bao giờ anh khóc nhiều đến thế. Nghĩ đến nhiều lúc em ngất lịm, chảy máu cam nhưng rồi em lại cười và bảo em đi khám nhưng bác sĩ nói không sao, nghĩ đến lúc em đau đớn, rồi đến việc em sẽ không còn ở bên cạnh anh lâu nữa mà làm tim anh đau thắt lại.
Giữ bình tĩnh, với lọ hoa tự làm trên tay, anh nhẹ nhàng đến bên giường bệnh em đang nằm. Bỗng em tỉnh, rồi nhìn anh trìu mến. Sống mũi cay cay, tim anh thắt lại từng hồi, anh cố cười và bảo: “Tặng em này, món quà tuy hơi xấu, nhưng anh đã rất cố gắng, 20 – 10 luôn vui vẻ và mạnh mẽ em nhé! Vì bên cạnh em, luôn có anh”. Em mở món quà của anh và òa khóc, nghẹn lời em nói: “Em cảm ơn anh, món quà đẹp quá...đây là món quà ý nghĩa nhất từ trước đến giờ anh tặng cho em, sẽ không có món quà nào đẹp hơn nó anh ạ”. Lúc đó anh chỉ muốn ôm em thật chặt và khóc thật lớn. Anh tự nhủ ngày nào cũng sẽ làm một món quà nhỏ nhỏ để tặng em, vì biết em không còn nhiều thời gian nữa, anh muốn ngày nào cũng làm cho em hạnh phúc.
Cứ sau mỗi buổi học, anh đến bệnh viện với em luôn, chẳng cần biết mấy giờ, nắng hay mưa. Mỗi ngày bên em, anh lại ngồi làm những vật nhỏ nhỏ, khi là bông hoa hồng bằng giấy, khi lại xỏ mấy hạt nhựa thành vòng tay... Em dạy anh cách làm những đồ handmade đơn giản, rồi hướng dẫn nhưng món đồ cầu kì khác. Em bảo, sau khi em được ra viện em sẽ xin bố mẹ cho em mở một cửa hàng để em làm đồ handmade bán. Anh nghẹn lại khi em nói đến đó. Những ngày sau đó em nằm viện, về nhà anh lại bắt tay làm trái tim hoa giấy để tặng em, mất hơn một tuần để anh làm xong trái tim đó.
Sáng Hà Nội chớm đông, cầm món quà đến lớp mà lòng anh vui vui khó tả, hôm đó anh có bài kiểm tra, định làm bài xong thì xin về trước rồi mang quà đó tặng cho em, nhưng vì cô giáo có việc bận, nên tiết kiểm tra lùi muộn hơn một tiếng. Ngồi làm bài mà lòng anh không yên, cứ nôn nao khó tả, nộp bài xong anh hộc tốc chạy xuống lấy xe, để đến bên em, chẳng may lúc chạy qua cửa, chiếc vòng em tặng anh, mắc vào thanh sắt, bị bật khỏi tay anh. Vội vã nhặt vòng lên và lấy xe đến bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm chắc không có chuyện gì đâu. Chạy một mạch lên phòng em nằm, đến gần cửa, nghe thấy tiếng mẹ em gào thét, anh sững người lại, món quà trên tay anh rơi xuống, anh ngồi gục và không biết phải làm gì, mọi thứ với anh lúc này đều trở nên bất lực. Chân tay bủn rủn đến bên em, anh không nói được lời nào vì có cái gì đó chặn cứng họng anh, ứa lên và tuôn trào hết ra theo hai dòng lệ.
Ngày em đi là ngày trời nổi gió, cuốn tung những đám lá rơi...
Bố em đến bên anh, vỗ vai và nói: “Thu nhờ Bác gửi cho cháu cái này”. Mắt bố em ứa lệ, nhưng vội vàng bị tay gạt luôn. Em gửi cho anh mảnh giấy nhỏ, xinh xinh, trong đó nét bút run rẩy của em qua dòng chữ “Hãy giúp em thực hiện ước mơ”. Anh chẳng thể tả nổi cảm xúc lúc đó, bởi vì quá tuyệt vọng, mọi thứ bất ngờ đến mức anh thấy hối hận, vì sao lại không ở bên em lúc em cần anh nhất.
Ngày em ra đi, là ngày kỉ niệm 4 năm 2 tháng 8 ngày hai đứa yêu nhau và... cũng chính là ngày anh quyết định thay đổi mọi thứ. Anh từ bỏ ước mơ trở thành kĩ sư xây dựng của mình để chuyên tâm tìm hiểu đồ Handmade.
Hôm nay, một ngày trời thu nắng đẹp, sau gần 3 năm kể từ khi em rời xa anh. Anh viết những dòng tâm sự, chưa bao giờ anh kể hay thổ lộ với em. Anh muốn cảm ơn em, người con gái Handmade rất yêu mùa thu của anh, người đã cho anh cảm nhận mùa thu theo cách riêng của em, đã cho anh biết rằng, đừng ngại ngần nói lời yêu thương với những người thân yêu, hãy tự tin thổ lộ đơn giản chỉ bằng những hành động, hay món quà nhỏ ý nghĩa. Anh đã thay em thực hiện ước mơ mà em hằng mong muốn, là mở cửa hàng Handmade mang tên em rồi đó em ạ! Tuy quy mô chưa lớn, nhưng anh sẽ cố gắng phát triển nó, vì chỉ có Handmade mới làm anh bớt nhớ tới em hơn. Và chỉ có handmade mới giúp anh cảm nhận rằng ngày nào em cũng đang bên cạnh anh, và cuộc sống của anh không cô đơn. Chính đồ handmade đã làm anh yêu em, và anh cũng muốn mọi người sẽ dành tình cảm giống như em dành cho anh qua đồ handmade.
Hà Nội thu, mặt sóng gợn, anh nhớ em! Cô nàng Handmade!
Facebook: www.facebook.com/vtshop87